Khi Xueli còn là một đứa trẻ, cha mẹ cô đã bỏ cô lại bên ngoài một trại trẻ mồ côi. Ở Trung Quốc, một số người coi bệnh bạch tạng là một lời nguyền rủa.
May mắn đã mỉm cười khi cô lên 3 tuổi, Xueli được một người mẹ tại Hà Lan nhận nuôi và chuyển đến Hà Lan sống với mẹ nuôi và chị gái mới.
Vẻ ngoài khác biệt đã dẫn Xueli đến với sự nghiệp người mẫu khi mới 11 tuổi. Một nhà thiết kế ở Hong Kong (Trung Quốc) ra mắt bộ sưu tập thời trang để giúp cậu con trai bị sứt môi trở nên tự tin hơn và tôn vinh vẻ đẹp của sự "không hoàn hảo". Khi được mẹ nuôi Xueli liên hệ, nhà thiết kế ngỏ ý mời cô bé bạch tạng làm người mẫu trình diễn trong bộ sưu tập. "Đó là một trải nghiệm tuyệt vời", Xueli nói với BBC.
Sau đó, Xueli được mời tham gia một số buổi chụp hình của các nhiếp ảnh gia, trong đó có Brock Elbank. Một bức hình của Xueli được Elbank đăng trên trang cá nhân đã thu hút sự chú ý của công ty quản lý người mẫu Zebedee Talent. "Tôi nhận được lời mời từ công ty này, hỏi tôi có muốn tham gia cùng họ trong sứ mệnh nói lên tiếng nói của người khuyết tật trong ngành công nghiệp thời trang hay không. Tôi đã không do dự mà gật đầu".
Tháng 6/2019, hình ảnh Xueli xuất hiện trên trang bìa Vogue Italia nhận được nhiều lời tán thưởng. "Khi đó, tôi không biết tạp chí đó nổi tiếng như thế nào và phải mất một thời gian tôi mới hiểu tại sao mọi người hào hứng như vậy".
Bây giờ ở tuổi 16, cô đã xuất hiện trên tạp chí Vogue và các chiến dịch quảng cáo cho các nhà thiết kế hàng đầu.
Vì không thể nhìn trực tiếp vào ánh sáng, Xueli thường chụp với đôi mắt nhắm trong hầu hết các bức ảnh. Xueli chỉ có thị lực từ 8 - 10%, vì vậy mắt cô cực kỳ nhạy cảm với ánh sáng chói. Mặc dù vậy, các dự án chụp hình của Xueli luôn được các chuyên gia trong ngành đánh giá cao về giá trị nghệ thuật.
Tận dụng vai trò một người mẫu, Xueli muốn nâng cao nhận thức về bệnh bạch tạng và cho những người khác thấy rằng người khuyết tật cũng là người bình thường và họ hoàn toàn có thể tham gia vào xã hội. Trong nghề người mẫu, trông khác biệt là một may mắn chứ không phải là một hạn chế và nó mang lại cho cô một nền tảng để nâng cao nhận thức về bệnh bạch tạng.
Cô nói “Tôi muốn những người bị bệnh bạch tạng hoặc bất kỳ khuyết tật hoặc dị tật nào biết rằng, họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn. Tôi khác biệt ở một số khía cạnh nhưng giống ở những khía cạnh khác. Tôi yêu thể thao, leo núi và tôi có thể làm điều đó tốt như bất kỳ ai khác. Mọi người có thể nói rằng bạn không thể làm được những điều đó nhưng bạn có thể, chỉ cần bạn cố gắng lên".