Tự sự phố quen

Ảnh minh họa (Nguồn: Internet).

Cây đa cổ thụ cho lá làm con trâu miệng kêu: Nghé ngọ, lấy búp đa thổi bóng, Cây lộc vừng chín gốc già nua ven hồ, Cây gạo được bọn trẻ gọi là cụ gạo vươn cao, để tấm thân già nua cho bọn trẻ nhìn mà giấu đi những bông hoa gạo đỏ tít trên cao như giọt nước mắt người già bẽn lẽn trước trời xuân. Người quá già cũng như cây gạo ven hồ ấy nhỉ . Khi đã quá già, mắt đã mờ chân đã chậm, da dẻ sần sùi như gốc gạo già thậm chí đứng yên bên bờ hồ Hoàn Kiếm, để cho những cô gái trẻ đi qua thi thoảng ghé vào chụp ảnh, để khoe sắc xuân phơi phới với tà áo dài thướt tha hoặc chàng trai áo sơ mi trắng cổ cồn thắt chiếc nơ đen với chiếc quần tây sẫm màu có hai cái dây đeo trước ngực. Bọn trẻ đón xuân bên gốc cây già nua nhiều u bướu mốc rêu, có khi không thấy trên ngọn cây tít cao trên kia có những bông gạo nở đỏ khi tiết trời đã ra giêng nắng mới. Những bông hoa gạo vẫn mỉm cười nhìn đời vô tư như nụ cười của trẻ thơ giống các cụ già, ngơ ngác nhìn Bờ Hồ. Rồi những cây sấu già, cây me già bên các đường phố ven hồ, trong ký ức tôi vẫn như thấy bóng mẹ lưng còng chậm chạp với cái áo nâu đã sờn tay áo, với cái nón cũ đã ngả màu thời gian nghiêng nghiêng che vành khăn vấn màu đen be bé vì tóc đã thưa. Mẹ đang trên đường đi làm từ phố Hàng Bồ để đến hợp tác xã nhặt than ở Cầu Đất, nhặt những viên than chưa cháy hết bé bằng những cái kẹo Hải Châu trong đống than xỉ của nhà máy, tàu hỏa thải ra. Khi sáng sớm đi dưới những hàng sấu già nua trên phố Trần Nguyên Hãn có Cung Văn hóa thiếu niên, sau cơn mưa giông ban đêm, gió đã bứt những quả sấu già ném xuống, cho mẹ của tôi là những người đi đường già lom khom cúi nhặt những quả sấu rụng còn mang vết nứt do rơi từ trên cao, để về có bát nước rau muống luộc, chén nước mắm dầm sấu. Bây giờ tôi có thể mua nhiều hoa tặng mẹ, nhưng mẹ của tôi không còn, thay cho những bông hoa tôi viết vài dòng kính tặng mẹ khi tuổi đã ngoài thất thập.

Trần Văn Quang